Con người đang đối diện với nhiều vấn đề bệnh tật phức tạp do sự biến đổi khí hậu, lối sống, lạm dụng hóa chất tổng hợp… nhưng sự phát triển của khoa học và công nghệ cho phép chúng ta ngày càng có những phương thức chẩn đoán cùng lúc nhiều bệnh tật gây ra trên cơ thể một con người, để từ đó xây dựng riêng lẻ từng phương án điều trị và chăm sóc phù hợp, hiệu quả nhất cho từng người. Có làm được như vậy, chúng ta mới có thể giải quyết được bệnh tật với một chi phí mà nhiều người có thể chạm tới được.
Bài viết này sẽ tập trung phân tích tại sao đầu tư vào công tác điều dưỡng có thể giảm chi phí y tế cho người dân, bệnh viện và xã hội.
Mỗi người bệnh là một phương án chăm sóc cá thể, phù hợp theo từng mô thức điều trị riêng lẻ. Nói nghe rất dễ nhưng nó đòi hỏi một sự đột phá trong công tác điều dưỡng, từ kỹ thuật điều dưỡng đến quản lý điều dưỡng. Để làm được điều này, trước tiên đòi hỏi phải số hóa, dữ liệu hóa công tác điều dưỡng, kế đến là huấn luyện người điều dưỡng thực hành theo các chứng cứ được kết nối toàn cầu và cuối cùng là giám sát, cải tiến và huấn luyện một cách liên tục theo những chứng cứ phát sinh mới.
Chia sẻ một vài tình huống để có thể dễ hình dung hơn. Khoa Chấn thương chỉnh hình mỗi ngày tiếp nhận khoảng 30 người bệnh với gần 10 loại phẫu thuật khác nhau trong những con người có nhiều vấn đề bệnh lý, cơ địa hoàn toàn khác nhau. Mỗi người bệnh được tiếp cận một phương thức chăm sóc khác nhau, phù hợp với vấn đề sức khỏe khác nhau, không nên dựa với bất kỳ người bệnh nào trước đó để mà tham khảo. Nếu áp dụng những kỹ thuật chăm sóc thường quy tương tự nhau, có thể làm cho người bệnh kéo dài thời gian nằm viện do vết thương và cơ thể không hồi phục được như dự kiến.
Nếu một người bệnh phẫu thuật chi dưới trung bình tốn khoảng 5 triệu đồng cho chi phí chẩn đoán, 15 triệu đồng cho chi phí phẫu thuật, 30 triệu đồng cho 10 ngày hồi phục thì việc kéo dài thêm 5 ngày việc chăm sóc không được cá thể hóa có thể gây tốn kém tương đương với chi phí phẫu thuật. Nhưng đây chỉ là chi phí trực tiếp, còn những chi phí gián tiếp khác rất lớn mà người bệnh, bệnh viện và xã hội phải gánh.
Mỗi người bệnh nằm viện phải nghỉ việc mất thu nhập. Người nhà đi theo nuôi bệnh cũng phải nghỉ việc và cũng mất thu nhập, hoặc phải tốn chi phí nhờ dịch vụ nuôi bệnh. Người bệnh hồi phục sớm hơn một ngày, có ít nhất 2 người giảm được tổn thất thu nhập cho mình.
Với bệnh viện, việc kéo dài thời gian nằm viện sẽ lấy mất cơ hội chữa trị cho người khác vì số giường bệnh luôn hữu hạn. Bệnh viện tăng gánh nặng chi phí, thường là phải bù lỗ cho những ca bệnh nằm viện kéo dài, đồng thời mất đi nguồn thu vì không tiếp nhận được bệnh nhân mới.
Thời gian nằm viện bị kéo dài còn gây ra hệ lụy cho xã hội là số giường bệnh luôn thiếu và phải tăng đầu tư. Trong bất kỳ quốc gia nào, đầu tư giường bệnh luôn được sự trợ giá của chính phủ thông qua nhiều hình thức, do đó bản chất cũng là nguồn lực xã hội hỗ trợ để đầu tư.
Muốn cho thời gian nằm viện được rút ngắn, người bệnh hồi phục nhanh hơn, ít đau đớn từ thể xác đến tinh thần hơn, khả năng tái phát bệnh tật phải quay lại bệnh viện ít hơn thì công tác điều dưỡng là then chốt. Hay nói cách khác, khi năng lực chuyên môn kỹ thuật của điều dưỡng được nâng cao, hiệu quả công tác quản lý điều dưỡng được cải thiện thì người bệnh, bệnh viện và xã hội sẽ được nhiều lợi ích hơn từ sức khỏe đến tài chính.
Theo Niên giám Thống kê Y tế công bố năm 2020, điều dưỡng chiếm 39% nhân lực toàn ngành y tế, nếu tính nhân viên y tế trực tiếp với người bệnh thì khối điều dưỡng chiếm 60% và họ có mặt khắp nơi của hệ thống y tế. Vì vậy, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) khuyến cáo các nhà hoạch định chính sách y tế cần định hướng lại lĩnh vực đầu tư để tái cấu trúc hệ thống y tế, đảm bảo hiệu quả chi phí trong chăm sóc sức khỏe. Hơn nữa, Hội đồng Điều dưỡng Thế giới khẳng định đây là lúc các nhà hoạch định chính sách, những người ra quyết định ở cấp quốc gia và địa phương cần thực hiện những bước dịch chuyển có tính quyết định nhằm xây dựng và tối ưu hóa lực lượng điều dưỡng kiên định, mạnh mẽ và bền vững.